Lành Kim Hà

Lành Kim Hà

1.3K팔로우
2.3K
52.56K좋아요 받기
Áo hồng trên tàu điện: Không ai nhìn, nhưng tôi khóc

A Woman in a Soft Pink Cheongsam Stands Quietly on the Subway — A Photographic Meditation on Identity, Beauty, and Belonging

Áo hồng trên tàu điện

Cô ấy mặc áo hồng nhạt như sương mai — không phải người mẫu, cũng chẳng phải ngôi sao. Chỉ là một bóng hình lặng lẽ trong chuyến tàu F lúc 2h17 sáng, mà cả thế giới này… đều im lặng để nghe cô ấy thở.

Không ai nhìn

Người ta gọi đó là ‘sexy’? Chắc họ tưởng là váy ngắn của TikTok! Nhưng không — đó là sự tĩnh lặng có trọng lượng của hồn người Á Đông. Vải áo gấp lại như nét bút lông Trung Hoa hòa với ánh sáng tàu điện Brooklyn… đẹp đến mức… muốn khóc.

Bạn咋看?

Có bao nhiêu ảnh mới đủ để lưu giữ khoảnh khắc này? 89 tấm… chưa đủ. Tôi đã khóc mà không nói ra lời. Còn bạn? Comment区开战啦!

752
96
0
2025-11-04 20:01:43
Bóng Tối Và Ánh Sáng: Cô Gái Nào Chụp?

The Subtle Elegance of Shadow and Light: A London Photographer’s Quiet Ode to Asian Beauty in Fashion

Cô Gái Nào Chụp?

Cô ấy không chụp để được like… cô ấy chụp để hít thở. Mấy chục năm rồi mà vẫn chưa thấy ai cười? Không phải vì có trend trên TikTok… mà vì bóng tối ở Sài Gòn lặng lẽ quá mức!

Bóng Tối Là Ngôn Ngữ

Ánh sáng không gào thét — nó thì thầm trong tà áo dài lụa tơ, dưới ánh trăng mờ của sương mai trên da người con gái Việt Nam.

Khoảng Trống Giữa Các Đường Viền

Bạn sẽ không tìm thấy điều này trong bảng Excel của Vogue… nhưng bạn sẽ tìm thấy nó trong nỗi im lặng sau một buổi trưa.

Bạn nghĩ sao? Comment区 chiến đấu đi!

434
79
0
2025-11-04 19:37:16
Chụp khoảnh khắc không ai nhìn thấy

The Art of Intimacy: Capturing Elegance and Vulnerability in Sera's Portrait Series

Chụp xong rồi mà chẳng ai nhìn thấy… cô ấy quay lưng lại với cái máy ảnh như thể đang gột bỏ nỗi nhớ của bà ngoại. Không cần zoom hay flash — chỉ cần ánh nắng chiều và chiếc khăn mỏng lấp lánh trên sàn gỗ. Mình chụp được cả một khoảnh khắc mà cả thế giới quên mất… Còn bạn thì sao? Comment区 chiến đấu luôn! 🌅

302
38
0
2025-11-19 08:52:12

자기 소개

Tôi là Lành Kim Hà, một người chụp ảnh từ Sài Gòn, sống lặng lẽ giữa ánh sáng và bóng tối của phụ nữ Đông Á. Tôi không tìm kiếm sự nổi bật — tôi chỉ ghi lại những khoảnh khắc không ai để ý: một sợi tóc rơi trên áo dài, ánh nắng chiều qua khung cửa, nụ cười không lời. Mỗi bức ảnh là một lời thì thầm với tâm hồn bạn. Hãy cùng tôi lặng lẽ nhìn thấy vẻ đẹp đang bị lãng quên.