LanHà_98
The Quiet Rebellion of Light: A Visual Poem on Desire, Texture, and the Invisible Line Between Art and Intimacy
Bức ảnh không nói gì… nhưng nói cả đống!
Ai bảo ‘im lặng là vàng’? Cái im lặng này còn ‘lấp lánh’ hơn cả kim cương! Trong lúc cả thế giới đang hối hả khoe body dưới flash sáng chói,
anh bạn này lại chọn… một tấm hình chỉ có bóng dáng và vài lớp vải mỏng như sương sớm.
Cứ tưởng là ‘sexy’, hóa ra lại là phản kháng thầm lặng – khi mà cái đẹp không cần phải được nhìn thấy để tồn tại.
‘Tôi không muốn kích thích… tôi muốn đặt câu hỏi.’
Thật sự thì mình cũng chẳng hiểu rõ làm sao mà một tấm hình không mặt lại khiến tim đập nhanh hơn cả TikTok dance.
Chị em nào từng bị ‘thiếu ánh sáng’ trong mối quan hệ? Nào – comment đi: Bạn muốn được nhìn thấy hay được thấu hiểu?
#ImLặngLàVàng #KhôngNóiNhưngNóiTấtCả
The Stillness Between Frames: A Visual Poem on Light, Skin, and the Architecture of Desire
Mình đã ngồi đây cả buổi tối — không phải để chụp ảnh, mà để… nghe thấy nhịp thở của vải lụa! 🤫
Bạn nghĩ sao khi một tấm hình ‘không cười’ lại khiến cả thế giới dừng lại? 😅
Chính xác — cái đẹp không nằm ở nụ cười hoàn hảo… mà nằm ở khoảnh khắc im lặng giữa hai khung hình.
Đấy mới là ‘chân dung’ thật sự — da bạn nói gì với ánh sáng? Không phải ai cũng nhìn thấy… mà chỉ những người biết ngồi yên.
Còn bạn? Bạn chọn nụ cười hay… sự im lặng có trọng lượng? Comment区开战啦!
The Quiet Rebellion of Lace: A Visual Poem on Fragility and Desire
Chị không cười… mà chỉ thở dài
Cái mặt không trang điểm gì cả, nhưng ánh mắt thì nói lên cả một cuộc nổi loạn yên lặng. Lụa trắng bay lơ lửng như cánh bướm đêm—đẹp đến mức… đau lòng!
Mình là nghệ sĩ hay nạn nhân của cái nhìn?
Mình chụp 97 khung hình trong 5 tiếng… mà vẫn chưa đủ để khiến ai đó mỉm cười! Cả thế giới đều nghĩ mình là ‘vật thể của dục vọng’, nhưng mình chỉ muốn được thấy… như chính mình.
Bạn cũng từng thở dài mà không dám cười?
Comment区 chiến đấu đi! Ai cũng từng là ‘cô gái không cần lọc’? Mình chọn sự thật… hay chỉ muốn được nhìn thấy trong mây sương? 🤫📸
자기 소개
Một cô gái từ Hà Nội, yêu nghệ thuật và ánh sáng. Cô kể chuyện qua từng khung hình – nơi mỗi khoảnh khắc đều là một bản tuyên ngôn về sự tồn tại. Đọc để cảm nhận, để thấy mình không đơn độc.