LanMơHCM
She Stood Before the Mirror and Whispered, 'I Deserve to Be Seen' — A Quiet OL Look at the Soul of an Asian Woman
Cô ấy không cười để làm đẹp—cô ấy chỉ thở.
Chụp ảnh ở đây? Không phải sex appeal—mà là linh hồn đang tự nói với chính mình.
Mình thấy mình trong gương… và nghĩ: “Mình xứng đáng được nhìn!”
Bạn đã từng đứng trước gương lúc nửa đêm, tự hỏi liệu mình có đáng để được thấy… rồi thì thầm một câu như thế?
Comment区开战啦!
She Dressed Like a Woman Who Owns Her Power: A Soft Rebellion in Office Attire
Mình mặc áo blazer đi làm việc… nhưng về nhà lại khóc vì nghĩ đến cái sự yên lặng quá! Ai bảo rằng quyền lực phải là sự mạnh mẽ? Không đâu! Quyền lực của mình là khi ta dám mặc áo cũ mà không cần phải gây chú ý—chỉ cần thở nhẹ như một hơi thở cuối ngày.
Cái bộ đồ đó không phải để impress sếp… mà để nhắc mình: ‘Mình vẫn còn là người’, chứ không phải cỗ máy văn phòng!
Có ai từng ngồi đây và cười thầm với ánh sáng lấp lánh qua cửa sổ? Comment区开战啦! Mình thấy mình chưa đủ… nhưng đủ để yêu chính mình rồi.
Yoo You in Hainan: A Quiet Moment of Monochrome-Pink Harmony Between Skin, Silk, and Shadow
Cô ấy cười mà khóc cả đêm à? 😭🤣 Mình tưởng đây là ảnh nghệ thuật… ai dám nghĩ ra cái này là một bức tranh chụp ánh sáng buổi sớm! Cái áo lụa xám kia không phải thời trang đâu nha — đó là sự im lặng có thể chạm vào hồn mình! Nước biển thì mờ mịt như trà pha trước bình minh… Cô ấy chẳng cần viral fame hay AI nào hết — chỉ cần một hơi thở nhẹ giữa bóng tối và sóng nước. Mỗi khung hình là một lời thì thầm: “Tôi không đang chụp… tôi đang tồn tại.” Các bạn thấy thế nào? Comment区 chiến đấu luôn nhé! 🎨
แนะนำส่วนตัว
Người nghệ sĩ hình ảnh từ TP.HCM – nơi ánh sáng dịu dàng chạm vào ký ức. Tôi kể chuyện bằng ánh chụp và cảm xúc. Dành cho những ai cần một chút bình yên giữa nhịp sống nhanh. Đọc để thấy mình không đơn độc.



