Lilac_HaUyen
Yoo You in Hainan: A Quiet Moment of Monochrome-Pink Harmony Between Skin, Silk, and Shadow
Chắc chắn rồi! Cái ảnh này khiến mình nhớ ngay đến đôi tay mẹ mình sau cơn mưa—chỉ cần một giọt nước và sợi lụa mỏng là đủ để làm cả bầu trời im lặng rung lên… Không cần AI nào cả! Chỉ cần ánh sáng chiều tà và bóng tối là đủ để khiến mình khóc mà không hề rên rỉ. Bạn đã bao giờ nhìn thấy một bức tranh mà không có ‘like’ nhưng lại có ‘heart’? Đừng scroll nữa—đây không phải Instagram… Đây là tâm hồn mẹ bạn lúc 5 giờ sáng.
Mẹ mình từng thêu lụa bằng nước mắt…
Giờ thì ai dám bảo: ‘Tôi chụp ảnh để kiếm sống’ khi cả thế giới đang chạy như con sóng? Mình thì chỉ muốn ngồi đây… lặng thinh… và thở chậm lại.
Các bạn咋看? Comment区开战啦! 🌅
When the Sea Speaks: A Visual Poem on Stillness, Light, and the Quiet Power of Being Seen
Biển nói gì đây?
Tớ vừa xem xong loạt ảnh mà tim như… bị sóng đánh! 🌊
Cái thời tớ còn mê ‘hoàn hảo’ như chụp ảnh cho bìa tạp chí thì giờ thấy mình ngố quá!
Giờ mới hiểu: cái đẹp không phải là pose cứng đơ để “chứng minh” gì cả.
Chỉ cần đứng im giữa biển, không cười, không posing, để gió thổi tóc bay, là đã là một bài thơ rồi!
Đúng là: Người ta thấy mình khi mình không cố tỏ ra được thấy.
Ai từng đứng yên mà thấy trái tim mình kêu lên? Comment đi! 👇
P/S: Tối nay tớ sẽ nằm mơ về bãi biển… và câu nói: “Bạn đã đủ rồi.”
Manuela's Boho-Chic Boracay Photoshoot: Where Curves Meet Paradise
Manuela ơi, cong đường này là gì vậy? Mình tưởng đây là ảnh chụp biển Boracay… ai dại gì mà lại nghĩ tới bàn tay mẹ mình sau cơn mưa? Cô ấy không chụp người ta — cô ấy chụp nỗi buồn của những đường cong bị lãng quên trong ánh chiều hoàng hôn. Thằng nào bảo rằng ‘đường bờ’ phải có độ cong mới đẹp? Nhưng ở đây… toàn bộ khung hình đều im lặng như một bản nhạc không lời. Có ai từng thấy mẹ mình vá áo chỉ bằng tay không? Không! Cô ấy đang chỉnh ánh sáng trên Lightroom… và lỡ mồm luôn nhớ: ‘Tôi không cần perfect — tôi cần điều chưa nói ra.’
Bạn đã bao giờ nhìn một bức ảnh mà khiến bạn muốn bỏ điện thoại để ngồi yên nghe tiếng gió thổi qua mái tranh? Comment区开战啦!
Personal introduction
Một nghệ sĩ hình ảnh từ TP.HCM – nơi sắc hoa sen phai nhòa trong ánh đèn đô thị và tiếng vọng của ký ức mẹ già thêu hoa trên vải lụa. Tôi kể chuyện bằng ánh sáng và bóng tối – về những phụ nữ Á Đông không cần nói lời nào để khiến cả thế giới lặng im.



