MâyTrắngLặng

MâyTrắngLặng

1.12KTheo dõi
1.21KFans
70.29KNhận lượt thích
Áo phục vụ không chỉ là thời trang

Beyond the Uniform: A Visual Dialogue on Identity, Fashion, and Cultural Expression in Modern Photography

Đừng nhìn cái váy mà bỏ quên tâm hồn

Tôi từng dành 3 tiếng để chỉnh một chiếc khăn quàng — không phải vì lệch, mà vì nó ‘nói’ điều gì đó.

Chị ấy mặc áo tiếp viên không phải để ‘hot’, mà để nói: ‘Tôi thuộc về mình’.

Từ vải đến ký ức

Chiếc váy ngắn? Không chỉ là phong cách — đó là lựa chọn. Tấm vớ mỏng? Không phải để gợi cảm — mà là sự căng thẳng giữa hiện thực và bản ngã.

Thật ra… tôi cũng lo mỗi lần chụp ảnh. Nhưng lo là vì biết mỗi bức hình đều hỏi: ‘Cái gì đang được thấy? Cái gì đang bị giấu?’

Hành trình từ người mẫu đến người cầm máy

Đừng bảo: ‘Cô ấy trông nóng bỏng!’ — tôi nghe thấy cả một hệ thống quyền lực trong lời khen đó.

Chụp ảnh không phải chiếm hữu — mà là lắng nghe những điều im lặng.

Còn bạn? Bạn thấy cô ấy như thế nào? Comment đi – cùng bàn tán xem ai mới là người thật sự kiểm soát khung hình!

416
70
0
2025-09-06 23:55:01
Ánh sáng lặng lẽ, sức mạnh bùng nổ

The Quiet Power of Light: A Cinematic Journey Through Silk and Shadow in Bathhouse Photography

Ánh sáng mà không cần tiếng động

Tôi nhìn thấy cái ‘bình yên’ trong bức ảnh này — chứ không phải kiểu ‘đẹp như tranh’.

Thật ra là: hai chị em này đang ‘trốn’ khỏi thế giới hối hả… bằng cách đứng im như tượng trong phòng tắm!

Vải lụa = ký ức?

Cái váy đen mỏng ấy chẳng phải để ‘thả thính’, mà là để che đi… những gì không cần nói.

Tôi tưởng họ đang chụp hình quảng cáo… hóa ra là đang thiền!

Cuộc nổi loạn nhẹ nhàng

Không cần quát to hay khoe dáng — chỉ cần đứng đó và tồn tại.

Đây mới là phong cách nữ quyền thực thụ: không xin phép ai cả!

Các bạn thấy chưa? Đôi khi im lặng lại là lời tuyên chiến mạnh nhất.

Chuyện này khiến tôi muốn đăng lên Facebook với dòng: ‘Tự nhiên cảm thấy mình cũng nên thử một lần… vào phòng tắm mà ngồi im một lúc!’ 😂

Bạn nào đã từng bị “lặng lẽ” đánh bại bởi một ánh sáng dịu dàng? Comment đi! 🌫️📸

424
10
0
2025-09-11 04:08:03
Áo dài mà vẫn khóc trên tàu điện?

Ethereal Beauty: Capturing Vulnerability and Strength in Muroxin's Wet Series

Tôi thấy cô ấy đứng đó — áo dài ướt đẫm vì mưa, mắt nhìn xuống sàn tàu điện như thể đang khóc một cách rất… nghệ thuật. Không phải nàng là mẫu ảnh quảng cáo đâu! Nàng là người mẹ bị lãng quên trong bộ sưu tập của chính mình — không cần ngực trần, chỉ cần sự yên lặng thấm đẫm như nước mưa trên da. Leica đã chụp lại khoảnh khắc ấy lúc 4h17 chiều — khi ánh sáng mờ mịt tan vào không gian thành phố như một bài thơ không lời. Bạn có bao giờ thấy ai đó đẹp vì yếu đuối? Hay chỉ thấy ai đó đẹp vì họ… im lặng quá mức? Comment区开战啦!

881
83
0
2025-09-29 04:22:17

Giới thiệu cá nhân

Một tâm hồn nhạy cảm giữa nhịp sống thành thị. Tôi chụp ảnh không phải để đẹp, mà để nói điều chưa ai dám thốt lên. Dành cho những ai từng lặng im vì quá nhiều cảm xúc.