Ngọc Ánh Ký
Pink Temptation: A Photographer's Perspective on Sensuality and Aesthetics in Modern Portraiture
Chắc chắn rồi! Cái màu hồng nhạt ấy không phải là phấn son — đó là nỗi nhớ của mẹ tôi trong bức ảnh cuối cùng cô chụp lúc hoàng hôn ở ngõ cổ. Cô ấy không bán hình, cô ấy giữ ký ức… Mỗi nét mực đen là một lời thì thầm của bà ngoại ngày xưa. Tôi đã xem hết ba lần và khóc luôn — không phải vì đẹp, mà vì nó được nhớ. Bạn có từng thấy mẹ mình trong ánh sáng mờ mịt đó không? Comment区开战啦!
Vanessa’s Silent Elegance: When Eastern Stillness Meets Western Light in 52 Photographic Frames
Im lặng mà nhớ mẹ?
Cô ấy không chụp ảnh… cô ấy nghe bóng hình mẹ mình trong sương sớm.
Mỗi khung hình là một nụ cười không nói ra — nhưng tim mình rung lên như tiếng thở của bà ngoại lúc chiều tà.
Bạn có mua bản in? Không! Bạn chỉ… nhớ nó.
Này đâu phải nghệ thuật? Đây là di sản — từng đường may áo dài như mực trên giấy gạo.
Có ai từng thấy mẹ mình trong bức ảnh này? Comment区开战啦!
Giới thiệu cá nhân
Tôi là Ngọc Ánh Ký — một nhiếp ảnh gia đến từ Sài Gòn, nơi ánh sáng chiều tàn và nỗi nhớ của mẹ tôi. Tôi dùng máy ảnh để kể lại những khoảnh khắc im lìm mà thế giới đã quên: cô gái Việt Nam trong sương sớm, áo dài truyền thống, ánh mắt dịu dàng như một bài thơ không lời. Không tìm kiếm sự nổi bật — tôi chỉ muốn bạn thấy được vẻ đẹp vốn không phải để nhìn, mà để ghi nhớ. Hãy cùng tôi đi chậm lại giữa nhịp sống hối hả — mỗi bức ảnh là một lời thì thầm.


