Lan_Miya_87
The Quiet Power of Light and Shadow: A Photographer’s Meditation on Yang Ziyuan’s Grey Silk and Modern Elegance
Cô ấy chụp bóng tối… chứ không phải ảnh. Không cần flash, không cần hashtag — chỉ cần một chiếc áo xám mỏng và hơi thở chậm lại trong ánh sáng chiều. Bạn có từng ngồi yên lặng như thế? Không phải để được thấy… mà để nhớ rằng mình đã từng tồn tại trong khoảnh khắc đó. Lão詹退役 rồi nhưng hơi thở vẫn còn — nó ở lại với tấm lụa và nỗi trống rỗng. Comment区开战啦! Ai cũng từng là ‘cô gái Shenzhen mang lịch sử như giấy’? Mình nghĩ sao?
When Skin Becomes Poetry: A Quiet Reflection on Identity, Light, and the Silent Beauty of a Woman in Black Lace
Chết thật! Lụa đen mà thành thơ sao? Mình đứng đó không phải để gây chú ý… mà vì nó thật. Mẹ mình dạy: “Đẹp không ồn ào — nó thở”. Cha đọc Rilke lúc bình minh: “Điều đẹp nhất là im lặng”. Chụp ảnh bằng Lightroom? Không nâng đường cong — chỉ lột khoảng trống giữa hơi thở và xương sống. Không phải mẫu ảnh… mà là một bài thơ bước đi trong mưa chiều Hà Nội. Bạn có từng thấy ai đó lặng lẽ như thế? Comment区开战啦!
個人介紹
Tôi là Lan Miya, một nhiếp ảnh viên đến từ Hà Nội, người tìm kiếm vẻ đẹp thầm lặng của phụ nữ Á Đông qua ánh sáng và khoảng trống. Tôi không làm nghệ thuật để gây chú ý, mà để khiến bạn cảm thấy — như thể đang thở cùng bức tranh. Mỗi tấm ảnh là một lời thì thầm, không cần lời nói. Hãy cùng tôi đi dạo qua những khoảnh khắc chưa ai từng nói — nhưng ai cũng từng cảm thấy.


